Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh
Phan_12
[Thật ra….. món đó khôngphải do tôi làm]-send
[Biết ngay mà, cô muốnqua mặt tôi sao! Nhưng chỉ tại cô tự chuốc lấy thôi, ráng chịu đi!!]- send
[Nè! Anh có phải là conngười không vậy? Không có lòng nhân từ gì hết!!!]-send
[Ừ, tôi không có lòngnhân từ]-send
[Tôi năn nỉ anh đó, giúptôi đi rồi anh muốn gì cũng được!!!]-send, lần này nó gửi kèm theo bộ mặt cúncon quay qua nhìn hắn làm hắn siêu lòng
[Thôi được, nhớ giữ lời,tôi sẽ lưu tin nhắn này lại, nếu cô mà không giữ lời thì tôi sẽ đưa cho họxem]- send
Nó mừng rơn, quay quanhìn hắn, đưa tay lên làm kí hiệu ok. Cuồi cùng thì kết thúc sau một hồi traođổi, hắn quay dầu xe, còn nó thì ngồi đếm
1……..2………3…….
“Trời đất, gửi đến 4tin, tốn hết 1200 VNĐ của mình rồi, phí thật TT__TT(!__!)”
Chap 28: Ăn nhà hàng vàcâu cá
Thấy hắn quay xe, Longthắc mắc
-Sao quay lại vậy?
-Đi ăn
Chiếc xe chạy rồi dừnglại ngay trước một nhà hàng. Từ lúc ở cùng hắn nó toàn được đi ăn nhà hàng.Sướng chết đi được! Nhưng đôi lúc nó cũng thèm mấy món mama nó nấu. Phải sắpxếp thời gian hôm nào về thăm mama thôi.
Như thói quen bao lần,không cần ai bảo, nó cầm cái menu chỉ lia lịa. Lần này nó gọi nhiều hơn cảnhững lần trước, cứ như là muốn bù lại lúc sáng chưa kịp ăn mà đã bị bà chị kiahất đổ vậy.
Thức ăn được bày ra đầybàn, nó cầm đũa và ăn ngấu nghiến. Ai kia thì có lẽ đã quen với cảnh này rồi,nhưng hai tên Long và Duy thì ngồi nhìn nó há hốc mồm, nó ăn mà cứ như là bị bỏđói mấy chục năm vậy. Không thể tin được!
-Chút nữa ai thanh toánvậy?- Long quay qua hỏi nhỏ với Duy, mặt sợ sệt (!_!)
-Không biết, mày thửhỏi……..
-Hai đứa bây trả-chưakịp để Duy lên tiếng, hắn đã chen vào cho biết kết quả và cười đểu một cái
Duy, Long nghe hắn nóidứt câu thì đơ người, câu nói của hắn cứ như quả tạ 1000kg thả lên đầu hai tênđó vậy
Sau một lúc “ngồi” nhưtrời trồng, cả hai quyết định….. nhào vô ăn cho thỏa, dành ăn với nó. Cả haicậu đều có chung ý nghĩ “Mình đã thanh toán thì phải ăn cho đáng chứ”. Và cứthế gắp gắp
Nó cũng đâu có vừa, dámdành ăn với nó sao, nó cũng gắp hết sức. Những người xung quanh nhìn 3 đứa vớiánh mắt sợ hãi, không sợ hãi sao được khi mà cả ba người cứ ăn lia lịa. Lâu lâucòn nghe một đứa la lên “trả cái đó cho tôi!!!”. Nó cứ gắp, gắp nhiệt tình.Đang gắp thì bị hắn chặn đũa
-Đừng ăn món đó!!
-Why???- nó nhìn hắntrăn trối
-Muốn dị ứng thìăn
-Ờ, vậy thôi
Hai tên kia cứ ăn, ăncho đúng nghĩa “đáng đồng tiền”, ăn đến độ bụng no căng không đụng đũa đượcnữa. Ấy vậy mà nó vẫn ăn tỉnh bơ như không. Duy, Long trơn tròn mắt, nhìn cáicon người không có xu hướng dừng ăn kia mà đau lòng.
Cuối cùng thì nó cũngdừng. Hí hửng khoái chí vì được ăn đã đời, thật ra lúc hai tên kia dừng là nóđã no rồi, nhưng vì hai tên đáng gét dám dành ăn với nó nên nó mới ăn nhiềuthật nhiều cho bỏ gét, ăn xong bữa mà nó tưởng chừng như là no tới mai luôn.
Hóa đơn đưa ra, nó ănnhiều đến độ mà tiền mặt của hai tên kia gộp lại cũng không đủ trả, mà cà thẻthì không chia đôi được và thế là hai tên quyết định…….. oẳn tù tì
-1……2……3 ra cáigì?.....ra cái này!!
-Kakaka, mày thua rồi!Thanh toán đi con- Long cười mãn nguyện đầy đắc thắng. Cảm thấy sao mà thôngminh quá, ra đúng “cái bao” chụp “cái búa” của Duy.
Duy ngậm ngủi rút thẻ
-Con nhỏ này ăn kinhthật, cháy hết cả cái thẻ của tao, hic hic- Duy đau khổ nhìn Long
Về đến nhà
-Này! Cô đi làm việc nhàđi- Duy hậm hực
-Anh muốn chết hả? Ganto nhỉ?- nó trơn mắt, tay lăm le nắm đấm.
“Nhìn mặt con nhỏ này sợthật, cứ như là quỉ hiện hình vậy”
-Tôi nói đùa ý, hì hì
Bây giờ là buổi trưa, mànó thì lại không biết làm cái gì cả. Nếu học thì cũng không thể đốt hết được sốthời gian rãnh rỗi được. Phải làm gì đây nhỉ?
-A! Biết rồi………… Phongơi, Phong à- nó chạy đến chỗ bọn hắn đang ngồi xem Tivi, miệng không ngừng kêutên hắn
-Ma nhập cô hả? Đừng cókêu tên tôi như vậy, nổi hết da gà!!!
-Biết rồi, tí nữa đi câucá đi, dù gì thì cũng không có chuyện gì làm
-Ai nói không có, rãnhthì lau nhà, quét nhà đi
-Tôi mới hết bệnh…….ílộn, mới hết bị thương mà sao làm được. Đi câu cá đi…..đi mà…..đi mà…..- nó nắmtay áo hắn lay liên tục
-Ya, chóng mặt quá……Ừthì đi- Cuối cùng hắn vẫn phải chịu thua cái sự cứng đầu của nó
-Yeah! Vậy tôi rủ thêmMi và Lam nữa nhé!
-Tùy cô
Sau khi thông báo choMi, Lam xong. Nó cùng hắn, Duy, Long lên xe đến đón Mi, Lam đi cùng
Đợi hắn cất xe xong, tụinó đi vào trong mua dụng cụ, vì đây là lần đầu đi câu nó tụi nó có dụng cụ đâu.Khỏi nói thì cũng biết nó phấn khích cỡ nào.
Nhưng nói tới câu cá thìnó lại nhớ tới Quân, lần trước nó định câu cá cùng Quân mà lại bị dị ứng, nhưngmà Quân bỗng biến đâu mất, điện thoại thì cũng không liên lác được. Lạ thật! Nócảm thấy lo lo.
Tiếng gọi của Mi làm nótrở về hiện tại, nhanh chóng quên đi Quân.
Cả đám tìm một chỗ mátdưới cây cổ thụ to rồi dọn đồ nghề ra trong sự hậm hực của nó. Sáu người mà mua3 cái cần câu vì tên Long phân theo cặp nhưng nó không chịu, dứt quyết đòi muariêng một cái cần khác chỉ vì tên Long sắp xếp Duy-Lam, Mi-Long, và tức nhiênlà hắn cùng với nó.
Nó lấy cần câu ra vàchộp ngay con trùng để gắn vào móc câu. Nhưng……. nhìn nó nằm nhoi nhoi cứ ghêthế nào ấy! Không dám động vào thì sao mà gắn được chứ. Rồi nó quyết định tìmsự giúp đỡ từ cái tên ngồi gần nó nhất (là hắn)
-Nè! Anh Phong đẹp trai-giọng nó nhão nhẹt, mắt long lanh.
-Có gì thì nói, tôi nóicô đừng có kêu tên tôi như vậy, nhột chết đi được.
-Anh bắt cái “thứ” nhoinhoi đó gắn vào móc câu dùm tôi đi!!
-Cô thích câu một mìnhmà, vậy thì tự gắn đi
-Nè! Anh mà không gắndùm tôi là tôi phá cho cá chạy hết là anh khỏi câu luôn á (đúng là ăn khôngđược thì phá cho hôi mà!!!)
Hắn cũng phải chịu thuanó, giật lấy cái cần câu, chộp con trùng lia lia vào người nó (chọc tức) rồimới chịu gắn vào móc câu. Hắn vừa gắn xong thì nó hí hửng quăng dây câu……..
Chap 29: Đau đớn
5’ sau
-Haizz…… hồ này có cákhông vậy? Ngồi cả tiếng đồng hồ mà chẳng thấy con nào
-Cô im dùm tôi một chútđi, mới ngồi có 5’ mà đã than rồi.
Chợt
-Aaaaa….. Cắn câu rồi-tiếng Mi la hét ỏm tỏi
Trời đất!! Gì vậy chứ?tên Long đang cầm tay Mi cùng nhau giật cần câu sao? Có điều gì đó bí ẩn ởđây!!! (Ngây thơ quá độ)
Và sau khi nhìn thấycảnh tượng đó, nón ngồi mà chẳng thèm để ý xem có con cá nào cắn câu không. Haicon mắt của nó cứ dán vào cặp đôi Mi-Long kia. Lúc thì cười nói vui vẻ, lúc thìtên Long lại nắm tay Mi. Mờ ám thật!!! (người ta đang yêu đó bà!!!)
-Cá cắn câu kìa đồ ngốc-hắn hất mặt về nơi ngước đang rung động
Vừa nhìn thấy, nó đãnhảy tưng lên, chụp ngay cần câu, giật mạnh thật mạnh, trong đầu không ngừngvang lên “tao phải bắt được mày, tao phải bắt được mày….” và kết quả là …….
Tèn tén ten: con cá chưakịp ngậm vào cần câu, chỉ mới nhấm nháp thôi đã bị nó giật phát nên con cá bỏchạy mất tiêu.
Ngồi làu bàu, tức tối,thầm **** rủa con cá dám “lừa tình” nó, làm nó mừng hụt.
-Aaaaaa……- Lại tiếng laó, lần này là của Lam
Lam ngồi vỗ tay bôm bốp,cổ vũ cho tên Duy có tinh thần kéo phăng “bé cá” tội nghiệp ra khỏi “ngôi nhànước thân yêu” và bị “dính chưởng”, con cá nằm trên mặt nước nhảy đành đạch….
Chưa kịp vui mừng hếtthì đến lượt hắn được dính câu. Trời đất!!! Con cá mà hắn câu được là con cá màtừ trước đến giờ nó từng thấy và nó kết luận rằng đó là con “cá cái”. Vì “mê”nhan sắc của hắn “bỏ nhà” đi nên mới bị cắn câu.
“Ax, tức thật, sao aicũng được mà mình không được chứ. Toàn là mấy con cá hám trai, thấy trai đẹp làcắn liền,…….. mấy con cá ngu ngốccccc”
-Haizzzz…..- ngồi cảbuổi trời mà chẳng được con nào, nó thở dài rồi tựa mình vào thân cây……. ngủluôn
“Đúng là đồ ngốc! Khôngbiết câu mà cũng đòi câu!!!”- hắn nhìn nó khẽ lắc đầu rồi mỉm cười
Đến khi gần tối tụi nómới kết thúc buổi câu cá và kết quả là: Long-Mi 3 con, Duy-Lam 2 con, và hắn……6“cô” cá. Nó cho rằng tất cả những con cá hắn câu được đều là “cá cái” và thầmtrách mấy con “cá đực có mắt không tròng” người đẹp ngồi như vậy mà không chịucắn (~_~!). Phần thưởng của nó đem về là….. mấy con trùng
Cả buổi ngồi câu mà nóchỉ toàn ngủ. Đến độ mua 6 con trùng thì con 5 con, còn một con thì vẫn còn nằmchỏng trơ trên móc câu
-Bây giờ tụi mình đinướng cá ăn đi- Lam để nghị
Chợt, hắn cười gian xảorồi cất tiếng
-Ok! Phần ăn người đó ăn
Sao chứ!! Hóa nói vậythì hóa ra là nó phải nhịn sao? Bởi nó có “lừa” được con cá nào đâu. Không lẽtrong lúc mọi người nướng cá thì nó…… nướng mấy con trùng, hic hic. Nó chẳngthèm nói gì, chợt thấy lòng buồn hiu
-Thôi, đi ăn đi, mấy concá này tính sau. OK!- Mi nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt con bạn của mìnhnên giúp nó. Đúng là chỉ có bạn tốt mới hiểu nhau như vậy thôi!
Nghe con bạn mình nóixong, nó mừng uýnh lên chạy tới hôn chụt một cái vào má con bạn
-Tao iu mày quá Mi ơi!!
-Mọi người đồng ýkhông?- Thấy 3 tên kia chẳng nói gì, Mi lấy làm lạ
-Đi với cô ta á hả?Ai…..ai thanh toán- tên Long ấp úng hỏi nhỏ (con trai gì mà keo quá trời ~_~)
-Hôm nay tôi đãi mọingười, được chứ?- Mi nói luôn mà không cần suy nghĩ
Và quyết định cuối cùnglà cả đám kéo nhau đi ăn. Ba đứa tụi nó nắm tay nhau dung dăng dung dẻ đitrước, để 3 tên kia đi cùng nhau.
Đang đi thì hắn quay quahai tên kia (cực)thắc mắc
-Trước kia tao thấy 2đứa tụi bây sài tiền như nước mà, sao bây giờ tính toán từng chút vậy chứ?- hắnhỏi, mặt nhạo báng, cười gian gian,…..
-Ừ, thật ra tao vớithằng Duy bị ông bà già cấm không cho về Việt Nam bắt học ở bên đó. Mà tụi taokhông chịu, làm dữ đòi về cho bằng được. Không hiểu mấy ông bà bàn nhau ra saomà đưa ra cái quyết định là: “Hai đứa được quyền đi nếu như tự kiếm đượctiền…..”.Nghe câu đó tụi tao ức chế quá nên đi luôn, chứng tỏ cho ổng bả thấytụi tao có thể tự lập- Long nói mà mặt đau khổ
-Thì ra là vậy, vậy mấycưng có việc làm chưa? Vào làm cho anh…..anh trả lương-hắn nói mà mặt nhan hiểmvô độ
-Làm gì trong đó?
-Dọn vệ sinh!!!
-Mày muốn chết hả thằngkia- Long, Duy nhào tới kẹp cổ hắn
-Ế ế, tao giỡn, đừngnóng chớ!!- hắn vội giãn hòa, bởi một tên còn đấu lại, chứ hai tên “võ côngthâm hậu” thì hắn chỉ có phân thân ra thôi!!
Ba đứa tụi nó đi màkhông thấy ba tên kia đâu nên quay lại thì thấy cái cảnh ôm đầu ôm cổ rồi cườiha hả. Ngỡ ngàng đến bàng hoàng, tên Phong giỡn với 2 tên kia sao!!! Hành độngcứ như người……. cõi trên rớt xuống vậy. Nó chạy đến quơ quơ tay trước mặt hắn,để xem hắn có bị ….. nhập không thì bị hắn khó chịu hất tay nó ra. Chẳng nóichẳng rằng đi luôn một mạch
Đến nhà hàng và việc làmquen thuộc đầu tiên là gọi món, nhưng lần này nó nhường cho Mi. Chắc tại vìtrưa nó ăn nhiều quá, nên bây giờ cái bao tử nó giảm công suất rồi, ăn ít lạimột tí nhưng cũng đủ chết người.
Bữa ăn kết thúc cũng làlúc Mi rút cái thẻ của mình ra (toàn sài thẻ). Nhưng tên Long là con trai thìcon sao có thể để cho con gài “động tay” được chứ, mà đứa con gái ấy lại là Mi.Thế rồi làm ngay một hành động ga lăng, Long kêu Mi cất thẻ vào rồi lôi ngaycái thẻ của mình ra
Mặc dù đau lòng khi nhìn“đứa con yêu” của mình bị rút một khoảng “bự” nhưng bù lại thì anh anh ghi đượcđiểm trong mắt nàng, kể ra thì cũng đáng nhỉ!!
Đưa Mi, Lam về nhà, điểmdừng cuối cùng của nó là chiếc giường thân yêu. Sau khi tắm rửa sạch sẽ thơmtho, nó nằm nghĩ về những chuyện gần đây. Đi cùng với hắn nó toàn gặp rắc rối,vào học mới hơn một tháng mà nó đã thăm phòng y tế liên tục. Trăn trở trằntrọc, rồi nó quyết định sẽ đành phải bỏ 30’ ngàn vàng của mình để dậy sớm bắtxe bus đến trường.
6h15 Am
Như dự dịnh nó dậy sớmrồi thay đồ đến trường. Trước khi đi nó không quên dán mảnh giấy trên tủ lạnhvì nó biết rằng hắn luôn tìm nước uống vào mỗi buổi sáng
[Tôi sẽ bắt xe bus đếntrường, nếu anh dậy thì cứ đi, đừng tìm tôi, kí tên: Bào Nhi cute, lovely……]
Để lại lời nhắn xong, nóthong thả đi trên đường, hít thở không khí của một ngày mới, thật trong lành.Hôm nay nó cảm thấy khoan khoái đến lạ, có lẽ vì nó đã thoát được hắn.
Nhưng thoải mái chưađược bao lâu thì một con đau ập đến, nó bị sao thế này? Đau quá, nhỏi kinhkhủng, đau gấp đôi lần trước, nó dựa người vào tường, tay chặn lấy ngực, đauquá, khó thở nữa. Khung cảnh xung quanh mờ dần rồi một màu đen bao trùm.
Chap 30: Xe bus
Nó tỉnh dậy trong tìnhtrạng đầu đau như búa bổ, mùi ete tanh nồng sộc vào mũi, nó đang ở đâu? À! chắclà ở bệnh viện
Thấy nó tĩnh lại, một vịbác sĩ cỡ ngoài 40 đeo kính đi đến trước mặt nó
-Cháu tỉnh rồi à?
-Sao cháu lại ở đây vậybác sĩ?
-Người đi đường thấycháu bị ngất nên đưa cháu vào đây!!
Thì ra là vậy! Nhưng nóbị bệnh gì vậy chứ? Gần đây nó cứ cảm thấy nhói ở lồng ngực, cứ nghĩ là do chạynhiều nên mới bị như vậy. Nó quay qua chưa kịp mở miệng thì vị bác sĩ hỏi nó
-Cháu có người thânkhông?
Khoan đã! Nó coi phimnhiều rồi, những người bác sĩ chỉ chịu nói bệnh tình của bệnh nhân cho ngườinhà biết thôi, còn bệnh nhân thì không cho biết. Không được! Nó muốn biết rốtcuộc là nó đang bị gì
-Không ạ!
Nghe câu trả lời của nó,người bác sĩ nhìn nó ái ngại, chẳng nói gì cả, điều đó càng làm cho nó thêm tòmò muốn biết về bệnh tình của mình. Nó nhìn ông bác sĩ cầu xin.
-Bác sĩ, cháu bị bệnh gìvậy? Ông hãy nói cho cháu biết đi!!
Vị bác sĩ có vẻ lưỡnglự, nhưng trước sau gì thì nó cũng phải biết thôi, rồi ông rút ra một cái hồ sơbệnh án và đưa cho nó
-Cháu bị bệnh tim, đếngiai đoạn 2 rồi. Nhưng thường giai đoạn 2 thì rất ít ai đau đến độ ngất xỉu,bệnh của cháu có khả năng phát triển nhanh. Cháu cần phải ở lại đây điều trị.Nếu không điều trị thì mức độ nguy hiểm sẽ càng tăng và khó có thể cứu được.
Tai nó như ù đặc đi,không còn nghe thấy gì nữa, rồi nó sẽ chết sao? Không, bác sĩ nói rằng nó vẫncó thể sống nếu như điều trị mà! Nhưng chi phí thì sao chứ? Để điều trị thì sẽtốn một khoản lớn, nó làm gì có tiền mà trả chứ! mà bệnh chắc chắn là sẽ khôngdứt hoàn toàn được, rồi sẽ tái diễn thôi! Nó không thể để cho ba mẹ nuôi của nóchi trả được, nó còn nợ họ quá nhiều!!
Nhìn vào tập hồ sơ bệnhán, sao người ta lại biết nó tên Bào Nhi nhỉ? À, phải rồi, chắc là nhìn vàobảng tên trên áo nó. Ngồi lật tập hồ sơ ra từng trang, xem trong vô thức, nócũng không biết là mình đang làm gì nữa
Nó trốn khỏi bệnh viện,bước đi như người vô hồn. Tại sao ông trời lại đối xử với nó như vậy? Tại saolại bất công với nó như vậy chứ? Ông đã cướp đi gia đình nó rồi, bây giờ ôngcòn muốn cướp đi sinh mạng của nó nữa sao? Nước mắt trực trào.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian